Thời gian nhanh như chỉ một cái chớp mắt nhưng cuộc đời thì dài lắm. Nếu chỉ còn một ngày để sống thì tin tôi đi, bạn sẽ thấy cuộc sống này quá đẹp đẽ và sẽ chẳng thể bình an nếu phải ra đi. Tôi đã từng thất bại khi không biết định hướng nghề nghiệp gì cho tương lai, từng sống vô nghĩa và tôi không muốn bạn lãng phí thời gian cuộc đời như tôi. Vì đời người ngắn lắm, còn sống phút nào thì bạn hãy tận hưởng quỹ thời gian có hạn ấy để không phải hối tiếc. Bạn đừng chỉ tồn tại để có ngôi mộ đẹp khi ra đi.
Cùng nhìn về cuộc sống của tôi trước đây và hiện tại nhé. Có lẽ bạn sẽ thấy mình trong tôi, thấy giống tôi ở khoảnh khắc, tư tưởng nào đấy. Và biết đâu đấy, tôi mong câu chuyện của tôi thắp lên một chút xíu ánh sáng cho tương lai của bạn. Hoặc chỉ đơn giản là để đồng cảm với bạn rằng tôi cũng từng có cảm giác chênh vênh ước mơ như bạn.
Tôi là đứa luôn tỏ ra khó khăn với mọi người, mọi điều nhưng lại dễ dàng buông thả cuộc đời của chính mình. Tôi từng nghĩ mình là kẻ bất hạnh nhất thế gian vì tôi không biết ước mơ của mình là gì và định hướng nghề nghiệp như thế nào?. Mà nói trắng ra là tôi thấy tôi không có ước mơ, tôi không biết mình thích gì? muốn gì? Và tôi biết có nhiều người cũng như tôi, không hiểu mình, không tự tin,… Và không có nỗi cả một ước mơ.
Có người nói cuộc đời này khó khăn lắm. Nếu bạn thấy nó đơn giản, nếu bạn dễ dàng tồn tại thì chỉ là vì đã có người nào đó gánh trên vai phần khó khăn ấy cho bạn. Kẻ sống không mục đích như tôi còn có mặt trên cuộc đời này một cách mộng mơ, bình thản là vì người thân tôi đã bảo bọc cuộc đời tôi quá tốt.
Người ta nói, hãy sống sao cho khi bạn về với cát bụi vẫn lưu lại trên cuộc đời những điều có giá trị. Tôi đã từng xem thường chính mình. Ước mơ chỉ dừng lại là mơ ước, là lý luận suông của kẻ chỉ nghĩ mà chẳng dám làm, vì tôi luôn hoài nghi chính bản thân mình.
Tôi là người thiếu tự tin . . .
Bạn biết không, bạn chỉ có thể làm tốt điều gì đó khi bạn tin vào nó. Tự tin không phải là thứ bẩm sinh, nó là thế mạnh mà bạn có thể rèn luyện được. Bạn tự tin nhất khi hiểu chính mình, hiểu điều gì là quan trọng nhất với mình. Khi người khác chê bai, vùi dập bạn, điều bạn cần làm là hành động để kết quả đó trả lời lại họ.
Người thiếu tự tin như tôi rất khó hòa nhập, không dám nêu lên ý kiến bản thân. Khi phải đến một môi trường mới tôi dễ cảm thấy cô đơn, tủi thân và bi quan. Tôi thấy sợ hãi vì tôi không cho mình thời gian và cơ hội để thích ứng. Tôi thường chọn cách thu mình, trốn tránh vào vỏ ốc do chính tôi tạo ra để được an toàn.
Nếu bạn cũng là người đã hoặc đang thiếu tự tin như tôi thì bạn biết mà, người thiếu tự tin rất khó có bạn và … rất khó để thành công. Ngày tôi còn trên ghế nhà trường, hôm họp phụ huynh, cô chủ nhiệm nói riêng với bố tôi. Bạn biết đấy, cảm giác như học sinh cá biệt vậy. Cô nói chẳng biết tôi học hành thế nào, vì không biết tôi cũng im lặng mà biết thì tôi cũng lặng im.
Người không tự tin như tôi ấy mà luôn sợ hãi. Tôi sợ khi dơ tay phát biểu, khi đứng lên trả lời câu hỏi, khi lên bảng làm bài. Bởi vì tôi sợ ánh mắt mọi người dồn về tôi, tôi sợ tôi có một sai sót gì đó sẽ khiến mọi người cười tôi. Tôi sợ tôi không làm tốt, mọi người sẽ ghét tôi, xa lánh tôi. Dù tôi không tự tin làm tâm điểm chú ý nhưng tôi không muốn mọi người hoàn toàn lãng quên tôi.
Tôi không muốn kêu gọi bạn như bao người đang ngày ngày gào thét với bạn là bạn phải mạnh dạn lên để tự tin. Tôi không muốn bạn phải gồng mình phi ra thế giới ngoài kia một cách sợ hãi, hoảng hốt để gặp tất cả mọi người, làm tất cả mọi thứ.
Bạn biết không, chỉ đến giờ tôi mới biết muốn tự tin nhất thì bạn cần phải hiểu được chính mình. Bạn phải hiểu được tính cách của mình, điều quan trọng đối với bản thân mình là gì? Chỉ khi bạn hiểu mình thì bạn mới tìm được giá trị của cuộc sống. Làm điều bạn thích bạn mới có thể tự tin. Đừng lười tìm hiểu bản thân vì nếu bạn không tự khám phá để hiểu mình thì ai sẽ hiểu bạn thay cho bạn đây?
Tôi là ai?
Tôi hoài nghi sao mình xuất hiện trên đời này, giá trị cuộc sống của tôi là gì? vì tôi chẳng mơ ước làm gì cả. Có khoảng thời gian tôi nghĩ rằng không phải tôi không có ước mơ. Đó chỉ là vì tôi nghĩ điều mà tôi muốn làm, muốn trở thành là tương lai tôi. Những thứ mà gọi là ước mơ là những thứ tôi chẳng thể làm được. Nhưng mà những thứ tôi không thể với tới thì sao tôi phải quan tâm, sao tôi phải suy nghĩ. Tôi đã tự vùi lấp bản thân mình trong không gian giới hạn mà chính bản thân tôi lập ra, lại nghĩ rằng nó là bầu trời bao la rộng lớn.
Tôi sống trong thế giới màu hồng, một kẻ mộng mơ. Tâm hồn tôi không làm nên từ đá, nó mỏng manh và dễ vỡ hơn tôi tưởng rất nhiều. Nên khi có người hỏi tôi muốn gì, tôi định hướng nghề nghiệp gì để sống thì tôi hoang mang và sợ hãi vô cùng.
Ngày tôi là học sinh, bạn bè nói nếu tôi không phải người chăm chỉ thì chẳng có ai là người siêng năng cả. Điều này đơn giản chỉ là vì tôi luôn làm đủ mọi bài tập được giao. Nhưng bạn bè tôi không biết rằng tôi chỉ dừng lại ở chữ đủ. Tôi bó hẹp kiến thức của mình, tôi không mở mang trí tuệ của tôi và bạn biết đấy chỉ có vậy thì quá nông cạn rồi.
Những kỳ thi quan trọng của cuộc đời tôi chẳng ra sao. Không phải tôi phủ nhận cố gắng và thành quả của bản thân, chỉ là tôi thấy nó quá tầm thường. Tôi biết tôi có thể làm tốt hơn như thế rất nhiều nhưng tôi đã không.
Ngày tôi thi lên cấp 3, à thì cái huyện nhỏ nơi tôi trưởng thành có 3 ngôi trường trung học phổ thông là công lập, bán công và bổ túc. Dĩ nhiên, tôi đã được phổ cập kiến thức về 3 ngôi trường này. Có một sự trùng hợp là ngôi trường mà nhà trường, gia đình và bạn bè khẳng định tốt nhất lại có quãng đường gần nhà tôi nhất.
Chị gái tôi nói: “Cố mà vào, nghĩ sau này đi học, bạn bè tới trường rồi mà 1 mình phải lủi thủi đạp xe đi tiếp có thấy nhục với chúng bạn không?”. Tôi không biết nữa, tôi nghĩ chẳng sao hay nói đúng hơn là tôi không nghĩ xa thế, tôi không cảm xúc. Tôi chỉ thấy là 2 ngôi trường kia tôi không biết đường đi nên tôi nghĩ mình cần đậu trường này. Bạn biết đấy, những người thành công, họ nói ngôi trường này có môi trường tốt giúp họ phát triển, đấy mới là suy nghĩ của kẻ có lý tưởng. Haizz… tôi lại thấy mình tầm thường rồi.
Ngày tôi thi đại học, à phải nói từ lúc chọn trường nhỉ. Bạn biết mà, tôi không có ước mơ, tôi chọn trường mà bạn bè trong lớp tôi chọn nhiều chứ chưa biết định hướng nghề nghiệp gì? Chúng tôi hay trách rằng bộ giáo dục kỳ ghê, mấy cái đứa còn mộng mơ hoa phượng đỏ thì biết gì về công việc tương lai mà chọn trường. Đây là vấn đề muôn thuở mà nhiều đứa phàn nàn nhỉ? Nhưng chỉ là mấy cái đứa không muốn làm chủ tương lại như tôi thôi. Trước khi làm hồ sơ đăng ký, trường tổ chức cho chúng tôi buổi học để định hướng nghề nghiệp nhưng mà tôi không biết mình muốn gì nên mới thấy nó vô nghĩa.
Tôi thi trượt đại học, suốt 2 năm liền tôi trượt nguyện vọng một. Cũng dễ hiểu mà, không xác định được ước muốn thì sẽ không cố gắng. Tôi cứ kệ thây đời và làm kẻ vô dụng. May cho tôi là kẻ có chút xíu kiến thưc, vì tôi luôn làm đủ bài tập mà. Tôi vẫn đi học đại học, thậm chí còn học trong ngôi trường mà người người ao ước. Tôi học vật vờ vì nghĩ qua môn là được rồi. Haizzz… bạn thấy đấy, tôi lại tầm thường rồi.
Ngày tôi ra trường, ồ vẫn được bằng khá nhé. Tôi biết người ta bằng xuất sắc nhiều lắm, tôi có là gì. Nhưng mà bạn nghĩ xem, cái đứa vật vờ sợ không ra được trường mà lại được bằng khá. Tôi bị kiêu rồi. Con ếch ngồi đáy giếng như tôi lại hoang tưởng rồi. Dù cho kiến thức chuyên ngành của tôi rỗng tuếch, và câu cửa miệng của tôi là: “Tôi không muốn làm công việc theo ngành này, nó không phù hợp với tôi”.
Chị gái tôi từng nói nếu tôi mà không kiên trì thì chẳng có ai là người quyết tâm cả. Bởi khi thi đại học lần 2, tôi không học tập, ôn luyện gì hết, nên tất cả mọi người khuyên tôi đừng thi mà tôi vẫn đi. Chỉ là tôi cứng đầu thôi. Tôi thấy xấu hổ với nhận xét của chị tôi.
Tôi từng nghĩ sống và chết là hai chuyện không đáng để quan tâm, chết thì thôi có sao, sống thì cứ qua ngày qua ngày, ừ thì cũng chẳng sao cả. Nhưng bạn ơi! đừng như tôi khi ấy.
Dù tôi chẳng làm được gì cho gia đình mình, nhưng gia đình tôi cần có tôi. Người thân tôi chỉ đơn giản cần tôi còn sống khỏe mạnh, vui vẻ. Khi tôi ốm, chẳng muốn ăn, làm nũng với cha mẹ. Tôi vẫn nhớ mãi, từ ngày ấu thơ, mẹ luôn nói với tôi rằng: “Ăn một thìa thôi con”. Khi tôi thức khuya học bài, làm bài mẹ tôi luôn lo cho sức khỏe của tôi, mà cả đêm không ngủ được.
Ngày định mệnh của cuộc đời tôi . . .
Ngày đầu đi làm tôi bị tai nạn xe. Cú va chạm đó thực sự rất mạnh. Ngay tại thời điểm đó, cái khoảnh khắc người tôi bị đâm mạnh bay lên, tôi biết nó nhanh lắm nhưng khoảnh khắc đó, với tôi, thời gian như ngừng trôi. Khi tỉnh táo lại, tôi biết ngày đó trời không hề đẹp, không phải là trời xanh mây trắng bồng bềnh trôi hay có tia nắng ấm áp như thiên đường.
Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ mình sẽ chết, tôi thấy bầu trời chưa bao giờ đẹp đến vây. Tôi đã có ý nghĩ duy nhất, tôi chưa làm được gì cho cuộc đời này mà. Tôi chưa làm được điều gì ý nghĩa để người đời ghi danh lên bia mộ của tôi mà.
Dĩ nhiên tôi không sao, tôi chỉ bị chút chấn thương ở chân, nhưng tôi thấy ngạc nhiên vì chính bản thân mình. Cái kẻ như tôi, suốt ngày chỉ nghĩ mình sống vô định, không ước mơ, không hoài bão, không lý tưởng mà lúc nghĩ sẽ chết đi lại chỉ đắn đo chưa làm được gì cho Tổ quốc. Tôi nhận ra mình không muốn làm kẻ vô dụng nữa. À thì dĩ nhiên chỉ là nghĩ mà thôi. Tôi lại vẫn vô định như thế, ngày dài rồi chết. Tôi tầm thường như thế đấy.
Nhưng bạn biết không, thì ra tôi là kẻ may mắn. Vì tôi đã tìm ra ước mơ của đời mình và cuộc sống của tôi đã thật sự thay đổi, nó không còn tầm thường nữa. Không phải vì tôi làm được điều vĩ đại gì đó mà chỉ vì tôi thấy mình thực sự đang sống. Ước mơ thật sự đơn giản lắm, không phải bạn không có ước mơ đâu, bạn chỉ đang lỡ lãng quên thôi.
Bạn không cần phải nghĩ về những điều lớn lao như: làm chiến sĩ vác súng bảo vệ quê hương, làm giáo viên truyền dạy kiến thức cho hàng thế hệ sau,… Vì nó lớn lao nên bạn sẽ thấy xa vời, nghĩ bản thân không làm được mà từ bỏ. Ước mơ chỉ đơn giản là làm điều bạn thích một cách thực tế. Bạn thích vẽ ư? Bạn hãy vẽ đi, không phải nghĩ suy trở thành họa sĩ, kiến trúc sư hay nhà thiết kế. Bạn càng không phải nghĩ: “Nếu vẽ thì mình có đủ tiền để sống không”. Bạn đừng đắn đo nhiều thứ như vậy, bạn sẽ chỉ cảm thấy áp lực và mệt mỏi hơn mà thôi. Hãy như những đứa trẻ hồn nhiên, rằng thích thì làm thôi.
Bạn đã bước qua cái tuổi mộng mơ bắt đầu hành trình cuộc đời với định hướng nghề nghiệp ban đầu mà không phải đam mê của bạn. Nhưng lúc này bạn nhận ra ước mơ thực sự của mình, bạn lo lắng? bạn đắn đo? bạn không dám đối mặt ước mơ? Lúc này bạn phải làm sao đây?
Trước tiên tôi chúc mừng bạn, chúc mừng bạn đã như tôi, đã nhận ra ước mơ của mình, và bạn cũng có thể như tôi. Tôi thích vẽ, tôi thích viết lách nhưng tôi biết khả năng của tôi chỉ là đam mê. Năng lực của tôi ở những lĩnh vực tôi thích không đủ để nuôi sống tôi. Bởi thế tôi không từ bỏ ước mơ nhưng tôi cũng không bỏ nghề kế toán, cái ngành mà tôi đã dành 4 năm trên giảng đường đại học để theo đuổi.
Bạn đang nghĩ làm sao tôi có thể cân bằng tài chính cuộc sống với sở thích mơ ước ư? Vậy bạn hãy nghĩ về quỹ thời gian trong ngày của mình. Một ngày bạn dành thời gian cho công việc nuôi sống bản thân khoảng 8 tiếng. Thời gian còn lại bạn thường dành cho thế giới giải trí kiểu lướt mạng facebook, xem phim,… Bạn có thể làm khác mà, ước mơ của bạn là điều bạn thích nên nó có thể là phương thức thư giãn của bạn.
Con đường tôi đang đi có thành công hay không tôi chẳng biết nhưng tôi cảm thấy mình thực sự đang sống. Tôi muốn mỉm cười và nói lời xin chào với nơi tôi được sống, được thỏa mãn đam mê.
Tôi muốn dùng câu nói của Steve Jobs “Hãy cứ đam mê, hãy cứ dại khờ” để kết thúc những tâm sự của mình. Đây cũng là lời nhắn nhủ của tôi đến bạn, mong bạn hãy luôn tin tưởng và hạnh phúc với ước mơ của mình. Đừng để bất kỳ ai trên cuộc đời này chi phối ước mơ và cuộc sống của bạn. Bạn sai, bạn vấp ngã nhưng bạn tin thì hãy bước tiếp vì cuộc đời này là của bạn và nó thực sự ngắn lắm.
Trường Cao đẳng Kỹ thuật - Mỹ nghệ Việt Nam là trường công lập, thuộc Liên minh Hợp tác xã Việt Nam, được thành lập trên cơ sở nâng cấp trường Dạy nghề Thủ công Việt Nam (ngày 15/8/2004) lên trường Trung cấp nghề Kỹ thuật - Mỹ nghề Việt Nam, tiếp đến là trường Cao đẳng Kỹ thuật - Mỹ nghệ Việt Nam. Cho đến nay, với hệ thống cơ sở vật chất ko ngừng được đổi mới, hoàn thiện qua các năm, chất lượng chuyên môn nghiệp vụ của đội ngũ cán bộ giáo viên được nâng cao, với chức năng nhiệm vụ đào tạo ở 03 cấp trình độ: Cao đẳng, Trung cấp, Sơ cấp cho khu vực kinh tế tập thể và nhu cầu của xã hội. Trường đã được Bộ Lao động Thương binh và Xã hội chọn là trường Trọng điểm cấp quốc gia về đào tạo các ngành Kỹ thuật và cấp quốc tế khu vực ASEAN về đào tạo các ngành Mỹ nghệ. Tổng số cán bộ, viên chức nhà trường hiện nay là 78 người. Nhà trường có 06 khoa: Kinh tế và phát triển HTX, Công nghệ thông tin, Mỹ nghệ, Cơ điện, Cơ bản - Sư phạm dạy nghề, May thời trang. Nhà trường tuyển sinh cao đẳng, cao đẳng 9+ liên tục trong năm. Hiện tổng số sinh viên 3 khoá hơn 2.000 sinh viên. Tỉ lệ sinh viên ra trường có việc làm đạt 95%, trong đó các ngành cơ điện, ngành may có việc làm là 100%, với mức lương trung bình từ 10- 12triệu đồng/tháng.
Ban truyền thông.